Thầy Bổn sư- hội ngộ & biệt ly

635

Mùa hè năm 1971 như thường lệ tôi từ Saigon về quê thăm má thăm chùa, tình cờ (  cũng là dịp thầy bổn sư của tôi trở lại chùa sau ba năm xa cách. Thầy trò gặp nhau mừng mừng tủi tủi. Biết tôi đang được học hành ở thành phố, thầy vui lắm. Thân thể thầy vẫn gầy gò như ngày ra đi và đôi mắt vẫn ấp ủ niềm lạc quan như ngày nào. Thầy nói với má tôi “Cô Năm (2) hộ gạo cho tôi ăn một tháng nghe?” Má tôi đáp lời “Thầy là thầy của con tôi. Tôi tuy nghèo nhưng gạo thì không thiếu. Tôi sẽ hộ gạo cho thầy. Thầy hãy yên tâm.”

Thầy lại bày ra làm mộc và người dân lại tới chùa thuê thầy đóng bàn ghế giường tủ… Sân chùa như một xưởng mộc, cả bên trong cũng vậy. Trời nắng thì thầy bày ra sân làm cho rộng rãi còn trời mưa thì dọn gỗ ván vô trong cho khỏi ướt. Giữa những thời kinh vang tiếng chuông tiếng mõ là tiếng cưa xoèn xoẹt tiếng đục chan chát tiếng đóng đinh cốp cốp… Khi nghỉ tay uống nước, thầy nhìn ngó mái chùa ở chỗ hôm qua trời mưa bị dột, thầy rờ rẫm bức vách lá bị mục thọc nắm tay xuyên qua… Thầy bấm đốt tay tính toán đóng xong cái bàn này sẽ có chừng này tiền không biết có đủ mua được mấy tấm tôn lớp lại phần mái bị dột không? Đóng xong cái tủ và cái giường kia thì có đủ tiền mua lá lợp lại bức vách không?… Thầy vui vẻ lắm, và nhanh nhảu nữa. Cứ như thầy quyết hoàn thành việc sửa chùa trong một tháng trước khi lại đi Hòn Nghệ tiếp tục tịnh tu.

Nào ngờ, đúng một tháng trôi qua, khoảng tám giờ tối ngày mùng hai tháng năm, thầy đi đến nhà chị Hai Thuận cách chùa khoảng một  trăm mét trả cái cưa mà cách đó mấy hôm thầy mượn về đóng cái tủ chén cho một người trong xóm. Khi trở về chùa, thầy nói “Thầy cảm thấy nhức đầu quá, chắc là trúng gió.” Tôi nhìn thấy thầy mồ hôi ướt áo bèn chạy qua kêu anh Năm Đờn nhà ở kế chùa nhờ cạo gió.

 Di ảnh HT Thich Trí Hoa

( nguyên trụ trì Chùa Bửu Thọ trước năm 1975) Bổn sư tác giả Thiện Bảo 

Tôi đỡ thầy, tay này ôm người tay kia vén vạt áo để anh Năm Đờn cạo gió. Anh cạo tới đâu da thầy chảy xệ tới đó. Khoảng mười phút sau, không nói lời nào, thầy lặng lẽ ra đi. Lần này thầy ra đi mãi mãi mà chưa kịp thay cái mái bị dột và bức vách lá cũng chưa.

Tâm nguyện đành dở dang.

( Trích quyển ” Quăng đời mình vào chốn Thiền Môn” của tác giả Thiện Bảo )