Khi mà những giọt lệ kêu thương vẫn tuôn trào giữa trùng dương sóng gió của kiếp tử sinh, chân thì hơ hải bỏng rát rách nhàu trên dặm trường sa mạc mênh mang chẳng biết đâu là chốn trở về, con người buồn bã thổn thức:
Sầu lên núi tiếp mây.
Chập chùng, chập chùng cứ bủa vây lan tỏa, biết mấy cho vừa. Ngửa nghiêng lảo đảo làm quên nhưng vẫn còn đó, rượu vào có cạn?
Say,
Say, không còn biết chi đời,
Đất trời nghiêng ngửa
Mà thành sầu chưa sụp đổ em ơi!
(Vũ Hoàng Chương)
Và từ đó nỗi sống là nỗi chết. Khát vọng là tuyệt vọng.
Để rồi, ý thức bừng cháy. Phải vượt dòng đau khổ:
Có một thiền sư vẫy gọi ta
Từ đâu thăm thẳm giữa sa bà
Hồi chuông giác ngộ lay trong máu
Rền khắp châu thân ta réo ta.
(Từ Nguyên Ủy)
Như Thắng Man, bỗng khổng lồ Phù Đổng, một lần đối diện tôn nhan Phật, đã phát khởi Bồ đề tâm mãnh liệt; quyết chí đập tan xích xiềng sinh tử, tiến lên trên con đường siêu thoát giác ngộ chơn thường. Phu nhân cảm thông sâu sắc tự tình chơi vơi, khốn đốn nghiệt ngã của mình lẫn tất cả bất cứ ai còn nổi chìm điêu linh vì vô minh che đậy nên dấn thân vào đại lộ Bồ tát với sức mạnh vô biên của trái tim người Mẹ. Đó là nguyên lý của Thắng Man, của tình yêu, của trái tim Bồ tát trong bản kinh về một người nữ Phật tử dũng cường tự xác nhận mình là đứa con chân thật của Như Lai, tiếp nối sự nghiệp Như Lai. Đó cũng là trường hợp đồng bệnh tương liên đối với mỗi một tâm hồn chúng sinh chúng ta đã từng đau khổ, an ủy nhau, thắp sáng nhau, nắm chặt tay nhau mà đi, mà cùng tới bến bờ giải thoát. Tiếng rống sư tử của Thắng Man là tiếng rống Đại từ, một nội lực vô song để từ đó đột phá vào trái tim tuệ giác. Khác nào:
Bi nguyện Như Lai rộng bằng pháp giới, vì thấy chúng sinh có các khổ, mới phát tâm tu thành Phật, để độ chúng sinh, như cha mẹ làm giàu là vì muốn con khỏi khổ, vì lo cơm áo cho con. Thế nên bi nguyện rộng lớn, không khi nào nhàm chán độ sinh, độ khổ, vô lượng chúng sinh, phát nguyện tu mười món đại nguyện vô tận. Biết chúng sinh chưa ngộ tự tâm, bị khổ ép buộc, người có lòng đại bi, làm sao xả được chúng sinh khổ. (Lăng Già)
Vì vậy, bắt đầu lộ trình Quy, Giới, Nguyện và Hành; chấm dứt ở cứu cánh Nhất thừa đạo, tức Phật đạo. Thắng Man đề nghị một nhân cách thực tiễn hành động căn cứ trên Pháp thân Như Lai tạng. Từ gốc mà tu, từ tâm mà độ. Chánh tín thâm thiết. Tợ ngài Đại Mai sau trước một bề giữ vững lòng tin. Khi Tề An chợt thấy tông tích, Mã Tổ bèn sai một vị Tăng thăm dò. Tăng hỏi sư: Hòa thượng gặp Mã Tổ đã được cái gì về ở núi này? Sư đáp: Mã Tổ nói với tôi “Tức tâm là Phật”, tôi bèn đến ở núi này. Gần đây Mã Tổ lại nói “Phi tâm phi Phật”. Ông già mê hoặc người chưa có ngày xong, mặc ông “Phi tâm phi Phật”, tôi chỉ biết “Tức tâm là Phật”. Mã Tổ khẳng định trái Mai đã chín, ngụ rằng Pháp Thường thông tuệ. Đại Trí Độ nói: “Phật pháp như biển cả, có thể vào bằng tín, có thể vượt qua bằng trí…” Thế là QUY và Tự quy mở màn cho sự gieo xuống hạt giống Bồ đề với nhiệt thành ý chí thọ trì Bồ tát GIỚI bất tư nghì không cùng tận, phát tác Bồ tát NGUYÊåN vĩ đại cao xa “Con người chân thật này muốn làm con thuyền đại pháp đưa chúng sinh vượt qua đại dương. Với những kẻ chìm ngập trong bùn lầy của kiến chấp, người này muốn làm chiếc cầu đại pháp. Với những kẻ tối tăm ngu dốt, người này là ngọn đèn đại trí. Với những kẻ lạc lối trong sa mạc sinh tử, người này muốn làm kẻ chỉ bày lối đi của bậc Thánh…”, nguyện cúng dường Phật, nguyện thọ trì Chánh pháp, nguyện nhiếp pháp Thượng thủ, tăng trưởng chúng sinh tâm hành, giáo hóa chúng sinh, rõ tường thế giới, tịnh Phật quốc độ… nguyện thành Bồ đề. Thực HÀNH tứ nhiếp pháp, lục ba la mật… chỉ vì một mục đích tối hậu là đem lại hạnh phúc đích thực cho chúng sinh.
Vậy đâu là nền tảng của tất cả hạnh phúc? NHẤT THỪA.
Tùy theo xu hướng khác biệt của chúng sinh, Đức Phật không chỉ giới thiệu một thừa mà là nhiều thừa khác nhau. Nhưng rồi cuối cùng chỉ còn thừa duy nhất là Nhất thừa trong kinh Thắng Man. Đây là cảnh giới chứng ngộ cứu cánh. Bồ đề tâm là chánh nhân, Nhất thừa là chánh quả trong quá trình Bồ tát đạo. Quá trình Bồ tát đạo cũng là quá trình săn đuổi hạnh phúc chân thật của tất cả mọi loài và của chính mình. Nhất thừa không chỉ dành riêng cho căn cơ ưu việt, chung với bất cứ ai trong nỗ lực kiên trì thể hiện trọn vẹn ý nghĩa sinh tồn của mình trong cuộc đời này.
Có đoàn người đi về phía trước
Áo vàng bay lấp lánh ánh ngời
Có đoàn người chưa bao giờ lui bước
Bình thản băng qua ghềnh thác núi đồi.
Có đoàn người từ chuyến hành hương không dứt
Nối đời mình với tất cả con tim
Nối đời mình với tất cả bình sinh
Vào nhịp thở đã vươn thành ngọn lửa.
Ngọn lửa ngút ngút cao lời hiệu triệu
Của Như Lai Từ Phụ muôn đời
Của con đường cách mệnh thiên thu
Một lần để không bao giờ còn khổ.
Một lần để sắt son lòng như thạch
Nở hồng hoa tươi thắm mắt sen xanh
Thế giới hàm linh cha mẹ em anh
Liền núm ruột chẳng rẽ bờ ngăn cách.
Và Bồ tát không phải ai đó xa xôi, vời vợi. Là người bạn quanh ta, gần ta. Là gương mặt thương đau rạng rỡ tia nhìn về tình yêu và tuệ giác. Là bàn tay trong những bàn tay. Tiếng nói. Nụ cười. Tấm lòng rộng mở.
Và này em,
Đến lượt chúng ta, những đứa con cùng tử quê hèn bỗng một ngày nhận ra giống nòi mình, thì chú sư tử trong bầy cừu gầm lên tiếng rống đầu sang sảng, dẫu âm ba chỉ thét nổi một vừng trăng non kiều mộng.
Em ơi đừng quên nhé
Ngọn lửa hồng trong tim
Đường ta đi lối mẹ
Chốn trở về quê sim.
Ngày mai sao sẽ mọc
Sá gì đêm không trăng
Một nụ hoa dường khóc
Âng ẩng sương long lanh.
Hoa đẹp, giọt sương đẹp
Nỗi đời là nỗi xuân
Bước đăng trình mộng khép
Người chiến sĩ ra quân.
Em ơi lòng biêng biếc
Tinh mơ mặt trời hồng
Tàu xe lăn Pháp chuyển
Áo nhật bình hương trong.
Tuổi xanh vời ngàn năm
Hài nhi bạc trán rằm
Bao giờ tàn son sắt
Chuyện tơ tằm tâm đăng.
Gió, gió gió cuộn lên
Bụi vấn vương vai gầy
Mưa tháng ngày gót chải
Miệt mài thơm nẻo sen.
Còi như tù và rúc
Chuông đổ nhịp chia xa
Đất ngã mình cho lá
Em ngã mình cho hoa.
Bồ tát Quán Thế Âm
Quán Thế Âm Bồ tát
Nghe kêu thương rào rạt
Lộng tà bay áo bay.
Giờ lên đường đã điểm
Em ơi dậy kiếm thiền
Một lần vung sáng loáng
Muôn kiếp mãi thần quang.
Em ơi đừng quên nhé
Ngọn lửa hồng trong tim
Đường ta đi lối mẹ
Chốn trở về quê sim.
Mình lên đường em nhé
Mình lên đường em nhé.
Hạnh Đạt