Má đang đứng xa xa tháp chuông chùa

584

Ngày giải Hạ cũng là ngày tôi được mời lên bục nhận phần thưởng là kinh sách và vải may y áo. Khi tôi ôm phần thưởng bước xuống bục thì được các Phật tử vây quanh chào đón, người tặng hoa kẻ tặng sách và có cả tịnh tài… Hai tay tôi ôm đầy phần thưởng của ban tổ chức trao tặng và quà của Phật tử, vô cùng xúc động.

Má của tác giả Thiện Bảo ( người đang nguyện hương) 

Và xúc động hơn hết là một cô Phật tử nói cho tôi biết má đang đứng xa xa sau  tháp chuông chùa. Vậy, má hay nhắc nhở la rầy con, má sợ tôi lầm đường lạc lối, tôi có cố gắng đến mấy cũng chưa bao giờ được nghe má khen hoặc tỏ ra hài lòng.

Tôi rất thích đọc sách nên ở Nguyên Hương đêm nào tôi cũng thức khuya đọc kinh sách, có khi tôi ngủ gục giữa những cuốn sách bày bừa ra bàn, sáng ra má la rầy sao kinh sách đọc xong không xếp cất gọn gàng, người đi tu mà bừa bãi là không được, là thầy mà làm gương xấu cho đệ tử!… Tôi phân trần vì chuẩn bị cho cuộc thì rất căng thẳng nhưng má cũng chẳng tỏ vẻ quan tâm đặc biệt gì, coi như đó là một Phật sự bình thường mà trách nhiệm tu sĩ trẻ nên tham gia học hỏi thôi. Để rồi  mùa An cư năm nay tôi được giải má âm thầm theo Phật tử tới đây, lặng lẽ nhìn ngó đứa con của mình từ thuở nào quê mùa ít học mà nay thuyết trình trước đông người.

Tôi biết má vui mừng lắm, nhưng sợ tôi sinh tính kiêu căng nên má nén niềm vui tận đáy lòng… Tôi những muốn chạy tới, trao tất cả những món quà và phần thưởng tôi vừa nhận được vào tay má, muốn nói với má một lời… Nhưng rồi thì tôi lại làm như không nhìn thấy, không biết sự có mặt của má!

( Trích quyển ” Quăng đời mình vào chốn Thiền Môn” của tác giả Thiện Bảo )